Cody Gakpo: Đến Liverpool nhờ định mệnh của Chúa

Tác giả CG - Thứ Năm 06/02/2025 20:02(GMT+7)

Zalo

Cody Gakpo đang có một mùa giải tốt cùng Liverpool. Đây chính là những gì người hâm mộ Lữ đoàn đỏ mong muốn ở cầu thủ người Hà Lan khi anh gia nhập vào năm 2023. Trò chuyện với The Players’ Tribune, Gakpo kể lại hành trình đưa anh đến với Anfield, một hành trình của sự kiên trì và pha một chút tâm linh.

gakpo
 

1. Nơi đặc biệt nhất

Hãy giúp tôi một việc. Các bạn hãy nhắm mắt lại và nghĩ về nơi đặc biệt nhất với mình. Có thể bạn sẽ nghĩ tới ngôi nhà mà bạn lớn lên hay một sân bóng ở sau trường. Có thể bạn sẽ nghĩ tới sân Anfield trong một buổi tối diễn ra Champions League. Những nơi như thế không chỉ có gạch và đá. Chúng thiêng liêng vô cùng.

Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện về ngôi nhà mà bố tôi đã xây ở Lome, Togo. Theo một nghĩa nào đó, đó là câu chuyện chứa đựng tất cả mọi thứ… về gia đình tôi, tinh thần bóng đá của tôi… thậm chí cả mùa giải của tôi và các đồng đội tại Liverpool.

Đôi khi tôi phải trả lời phỏng vấn và sẽ được hỏi: “Câu chuyện của mùa giải này là gì?” Và trong 10 giây, tôi phải tổng hợp rất nhiều thứ. Thay vào đó, hy vọng các bạn cho tôi 10 phút, tôi sẽ kể cho các bạn nghe những thứ rất thật. 

Nhưng trước hết, trước khi tôi kể về căn nhà này, các bạn cần hiểu một chút về bố tôi. Bố tôi là người có cá tính. Bố làm mọi thứ theo cách riêng của mình. Tôi nhớ ở mùa giải trước, sau một trận đấu mà tôi thi đấu không quá xuất sắc. Chính xác là không tệ, nhưng cũng không phải xuất sắc. Hôm đó là một ngày trời Liverpool mưa lạnh, và tất cả những gì tôi muốn khi trở về nhà là thư giãn. Nhưng bố thì không muốn như thế. Khi tôi chưa kịp cởi giày, bố đã nói: “Con trai, ra ngoài đi”.

Tôi hỏi lại: “Dạ sao ạ?”

“Đi ra vườn”, bố nói.

gakpo
 

Thế là tôi lấy trái bóng và ra vườn. Lúc đó trời tối rồi và vẫn mưa. Bất cứ sai lầm nào tôi mắc phải trong trận đấu thì 2 bố con tôi tái hiện lại một cách chính xác, giống như khi chúng tôi tập luyện khi còn nhỏ. Bố nói: “OK, bố sẽ là Salah”. Và bố chạy sang cánh phải, tái hiện lại đúng tình huống trong trận đấu. 

“OK, lần này hãy xử lý thật chuẩn nhé”.

Tôi không hề vui chút nào, đấy là sự thật. Bố lúc nào cũng như thế. Tôi trở về nhà sau một trận đấu ở Champions League và bố sẽ chờ sẵn. 

“Con cho bố một chút thời gian được không?”

“Vâng vâng, đi thôi”, tôi đáp.

Và 2 bố con lại đi ra vườn và tập luyện lại 10-20 lần những tình huống mà tôi đã mắc sai lầm cho đến khi tôi nhắm mắt lại vẫn có thể làm được. Bố sẽ luôn bảo một người anh em của tôi tham gia cùng để đá hậu vệ. Bố gần 60 tuổi rồi nên không thể lúc nào cũng là Ruben Dias được. Nhưng bố là như thế, từ khi đến Eindhoven sau khi gặp mẹ tôi ở Togo. Mẹ là cựu VĐV rugby Hà Lan và đã đi du lịch bụi đến châu Phi cùng vài người bạn vào thập niên 80. Họ đi xe buýt xuyên qua Sahara và cuối cùng vào ngồi cùng một quán bar ở Togo với một anh chàng địa phương hoạt ngôn và thu hút. Một cựu cầu thủ Togo. Và phần còn lại là lịch sử.

gakpo
 

Sau 40 năm làm việc ở Hà Lan… có thể nói là bố đã làm rất tốt, thậm chí là hơn cả tốt. Khi tôi còn nhỏ, khoảng thời gian đó tôi bắt đầu tập luyện ở Học viện PSV, bố đã bắt đầu xây dựng ngôi nhà mơ ước ở Lome. Nhiều năm sau, tôi đã thi đấu ở đội một. Một ngày, tất cả chúng tôi đang ngồi thư giãn trong phòng thay đồ, câu chuyện về ngôi nhà xuất hiện trong cuộc trò chuyện. 2 người ở đó đã đi lên cùng tôi từ đội trẻ và họ đã nghe câu chuyện về ngôi nhà này từ năm chúng tôi 7 tuổi. Một anh lớn tuổi hơn nói: “Ồ, cậu xây ngôi nhà này ở Togo ư? Nhà cậu xây được bao lâu rồi?”

Tôi nói với các đồng đội: “Bao lâu ấy à? Em cũng không biết nữa… chắc khoảng… 12 năm”.

“12 năm?”

“Đúng vậy, 12 năm. Từng chút một”.

Đúng vậy, nhịp độ của bố tôi là như thế. Tất nhiên, khi có nhiều tiền hơn thì ngôi nhà được xây nhanh hơn. Nhưng trong một khoảng thời gian dài thì hành trình xây ngôi nhà này chậm như sên. Theo thời gian, tôi nhận ra đó chính là cách những điều tốt đẹp trong cuộc sống này diễn ra, chậm rãi và thận trọng, từng viên gạch một được đặt lên.

gakpo
 

2. “Đến đây, đến đây con”.

Khi tôi nghe thấy tiếng bố vang lên trong phòng khách, tôi biết mình sắp nhận được một bài học quan trọng. Khi đó bố sẽ ngồi trước máy tính, trên màn hình sẽ là những thước phim đen trắng của Pele hay thần tượng của ông là Maradona trong thập niên 60. Dù họ thi đấu ở thời kỳ nào, bố cũng sẽ tìm ra được những chi tiết nhỏ để tôi có thể học hỏi. Bây giờ, các bạn có thể cho tôi những thước phim của thập niên 1920 đi chăng nữa thì tôi vẫn có thể tìm ra những khía cạnh để bổ sung cho lối chơi.

Bố là người biến tôi thành môn đồ của trò chơi này, nhưng chính mẹ khiến tôi có thêm niềm tin. Như đã nói, mẹ tôi là cựu VĐV rugby nên rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời mẹ cũng là người tình cảm và tốt bụng. Mỗi khi tôi nói về ước mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, mẹ không bao giờ nói “Để xem sao nhé” như nhiều phụ huynh khác. Mẹ ủng hộ tôi và khiến tôi tin rằng mình có thể làm được. Thời điểm đó có lẽ tôi còn chưa cảm nhận hết được tầm quan trọng của những sự khích lệ ấy nhưng hiện tại tôi hiểu nó có ý nghĩa vô cùng to lớn. Tôi biết mình có một người mẹ đặc biệt.

Không lâu sau, tôi gia nhập Học viện PSV. Từ năm 12 đến 16 tuổi là quãng thời gian tôi xây dựng nền tảng. Cuối cùng tôi đã đạt được ước mơ bước ra sân Philips Stadion với tư cách cầu thủ đội một vào năm 17 tuổi. Nhưng vẫn có sự khác biệt to lớn giữa việc mang áo số 52 và số 11, các bạn hiểu ý tôi chứ? Khi đó tôi chỉ cố gắng bơi trong dòng nước và sống sót mà thôi.

gakpo
 

Đến năm 2020, tôi mới thực sự cất cánh. Đó là khi Roger Schmidt trở thành HLV trưởng và ông giúp chúng tôi đạt vị trí thứ 2 trên bảng xếp hạng. Chúng tôi vẫn còn kém Ajax nhiều điểm nhưng mùa giải tiếp theo, chúng tôi kết thúc với chỉ 2 điểm kém hơn, và đánh bại họ trong trận chung kết Siêu cúp. Thời điểm đó, với Ten Hag và những cầu thủ họ có, Ajax dường như là vô đối. Thế nên chiến thắng trước họ trong trận chung kết, thậm chí tôi còn ghi bàn trong khoảnh khắc quan trọng đó. Điều này luôn có ý nghĩa to lớn với tôi.

Khoảng thời gian ấy đã xuất hiện tin đồn về việc tôi chuyển tới Anh. Tôi là một người sống theo đức tin. Một ngày, tôi gặp mục sư ở nhà thờ và ông mời một người bạn là mục sư ở nơi khác đến. Vị mục sư kia nói: “Ta có thể nói cho cậu chuyện này được không?” Chuyện này diễn ra trước khi có bất cứ CLB lớn nào liên hệ với tôi. Và vị mục sư cho biết: Chúa nói với ông rằng tôi sẽ đến Liverpool. Tôi đã cười và đáp lại: “Vâng, nghe thật tuyệt, hãy đợi xem thế nào. Tôi nhận được một chút sự quan tâm từ Manchester United nên tôi nghĩ là hãy chờ xem sao”.

Lúc đó là mùa hè năm 2022, United đã chiêu mộ Antony. Tôi nghĩ: “Mình nên làm gì đây? Thời điểm ấy tôi có thể đến Leeds, Southampton hoặc có thể ở lại PSV”. Tôi cầu nguyện và xin Chúa dẫn lối. Nhưng tôi phải chắc chắn là mình nhận được thông điệp từ ngài. Vì vậy tôi đã tự nhủ nếu chỉ ghi 1 bàn, tôi sẽ đến Southampton… nếu ghi 2 bàn, tôi sẽ đến Leeds… nếu ghi 3 bàn, tôi sẽ ở lại PSV.

gakpo
 

Ngày hôm sau chúng tôi thi đấu và tôi ghi 2 bàn, tham gia vào bàn thắng thứ 3. Và lúc đầu nó được coi là bàn phản lưới nhà. Sau đó tôi được rút ra khỏi sân. Vậy là 2 bàn ư? OK, thế thì đến Leeds. Tôi hài lòng với quyết định của mình. Khi ngồi ở cabin, tôi kể cho bạn tôi, Jordan Teze, lúc này đang khoác áo Monaco, toàn bộ câu chuyện. Cậu ấy nói: “Nếu Chúa muốn cậu ở lại thì bàn phản lưới nhà đó sẽ được trao cho cậu”. Lúc đó giống như tung đồng xu, bạn phải chờ xem ban tổ chức quyết định thế nào. Mọi thứ có thể đi theo hướng khác. Và sau trận đấu, họ trao bàn thắng cho tôi. Tôi ghi 3 bàn và định mệnh đã thay đổi. Tôi ở lại PSV.

Đây là câu chuyện vui nhưng thực sự là chi tiết quan trọng trong bức tranh. Tạ ơn Chúa tôi đã ở lại vì điều đó cho phép tôi thi đấu ở World Cup, từ đó dẫn lối tôi đến Liverpool. Bạn sẽ không bao giờ có thể quên kỳ World Cup đầu tiên trong đời mình. Cảm xúc vô cùng phấn khích. 

Tôi sẽ không bao giờ quên trận đấu gặp Argentina, trận đại chiến ở Lusail. Một trận đấu quá kịch tính, ý như “Game of Thrones” với đủ mọi cao trào, diễn biến, plot twist. Bạn sẽ không biết từ phút này sang phút kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hãy bắt đầu với Messi. Thông thường anh ấy hay nhập cuộc chậm rãi đúng không? Quan sát một chút, xem khoảng trống ở đâu, chỗ nào có thể di chuyển tới… Nhưng lần này anh ấy đã nhập cuộc rất nhanh. Những cú chạm bóng, di chuyển, rê bóng ngoằn ngoèo… Bạn có thể cảm nhận được kỳ World Cup đó có ý nghĩa thế nào với Messi. Và bạn cũng có thể tưởng tượng chúng tôi đang nghĩ gì… Đó sẽ là một ngày dài. Chúng tôi biết mình đang trong một bộ phim giật gân. Sau đó anh ấy đi bóng vào trong, tung đường chuyền chí mạng và Argentina ghi bàn. Sang hiệp 2, Messi ghi bàn trên chấm 11m và họ dẫn trước 2-0.

gakpo
 

Trong khi đó, ở phía Hà Lan, nhân vật chính của chúng tôi vẫn còn là bí ẩn. Khi Wout ghi bàn thắng đầu tiên, giống như có gì đó được phát lộ. Sau đó chúng tôi được hưởng một quả đá phạt. Wout từng thực hiện pha đá phạt như thế một lần ở Wolfsburg và chúng tôi cũng tập luyện tình huống ấy. Teun là người thực hiện và tôi đứng ngay cạnh anh ấy. Tôi nói: “Cứ thử xem, anh làm được mà”.

Anh ấy liên lạc với Wout và Wout ghi bàn trong phút cuối cùng để đưa trận đấu vào hiệp phụ. Thật diên rồ. Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó. Nhìn lại thì tôi đã được thi đấu ở một trong những trận đấu đáng nhớ nhất lịch sử World Cup.

Hôm sau chúng tôi về nhà và tôi đi Dubai nghỉ dưỡng. Một tối, lúc đó là khoảng 11h, tôi đang ở trong phòng khách sạn. Anh trai tôi, Sidney, cùng với người đại diện của tôi gọi điện.

“Chúng ta đang nói chuyện với họ. Mọi thứ sắp xong rồi”, anh Sidney nói.

“Ai cơ?”

“Liverpool”.

3. Liverpool và những mảnh ghép cảm xúc

Thật hài hước khi bạn đặt mục tiêu đạt được những ước mơ điên rồ nào đó, bạn không biết làm thế nào mọi thứ sẽ có thể thành hiện thực, nhưng cuối cùng khi nhìn lại thì mọi thứ giống như định mệnh vậy.

Tôi thích ở Liverpool. Tôi đã nghe nói về người hâm mộ ở đây, nhưng khi được trải nghiệm trực tiếp thì vẫn bị sốc. Sự phấn khích cho mỗi bàn thắng giống như ở World Cup. Và thật kỳ lạ, ở đây mang tới cảm giác giống như khi ở Eindhoven hay Lome… Cảm giác như ở nhà.

Tôi không nghĩ thế giới thực sự kỳ vọng chúng tôi vào đầu mùa giải. Mùa giải trước chúng tôi đã chơi tốt cho đến 10 trận đấu cuối cùng thì đã tự tay làm hỏng nó. Khi bắt đầu giai đoạn tiền mùa giải, nhiều cầu thủ không có mặt vì chúng tôi phải tham dự Euro và Copa America. Sau đó, dần dần chúng tôi cảm thấy tự tin hơn vào cách chơi mà Slot muốn triển khai.

Những trận đấu đầu tiên chúng tôi bay cao, đánh bại Ipswich và Brentford. Nhưng khi chúng tôi tới Old Trafford và giành chiến thắng 3-0, đó thực sự là lời xác nhận. Quá trình này tất nhiên bắt đầu dưới thời Klopp và lúc này Slot đang xây dựng trên nền tảng đó. Ông ấy là một HLV cực kỳ thực tế, điềm tĩnh. Bạn có thể trò chuyện với ông về bóng đá, cuộc sống hay bất cứ thứ gì. Ông ấy giỏi về chiến thuật và tôi nghĩ chúng tôi cũng phù hợp với hệ thống mà ông muốn triển khai. Nếu bạn nhìn hàng tiền vệ - Curtis, Ryan, Dominik, Wataru, Elliot, Alexis, tất cả bọn họ đều là những tiền vệ toàn diện. Họ có thể làm tất cả: Chạy, tranh chấp tay đôi và tìm thấy đồng đội ở giữa các tuyến. Với Klopp, chúng tôi chơi bóng dài nhiều hơn và sau đó tranh chấp, nhưng hiện tại chúng tôi triển khai kiên nhẫn hơn, thực hiện nhiều đường chuyền ngắn hơn và bạn có thể thấy rõ chất lượng hàng tiền vệ của chúng tôi.

gakpo
 

Chúng tôi xây dựng từng chút, từng chút, từng viên gạch một. Và hiện tại, chúng tôi đang ở vị trí tốt để thực sự thách thức danh hiệu. Khi tất cả mọi người khỏe mạnh, mỗi vị trí chúng tôi có ít nhất 2 cầu thủ chất lượng. Một điểm mạnh mà Man City có trong vài năm qua là chiều sâu đội hình. Và tôi nghĩ thời điểm hiện tại chúng tôi cũng có điều đó. Hy vọng, chúng tôi sẽ tiến xa, đủ để vô địch Premier League.

Con trai tôi, Samuel còn chưa tròn 1 tuổi. Nhưng khi con đủ lớn, tôi sẽ kể cho con nghe  về hành trình diên rồ của Liverpool. Tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu với chiến thắng 7-0 trước United năm 2023. Tôi sẽ kể thằng bé nghe về việc chúng tôi từng ở vị trí rất tệ. Và sau đó chúng tôi có trận cầu lớn với United, thời điểm đó đang hay hơn chúng tôi. Tôi ghi bàn, chúng tôi dẫn trước 1-0 sau hiệp 1. Và hiệp 2? Bụp, bụp, bụp. Phần còn lại là lịch sử.

Nhưng điều quan trọng nhất là những gì xảy ra sau đó trong phòng thay đồ. Chúng tôi từng phải chịu rất nhiều thứ tồi tệ trong những tháng trước đó. Và tôi sẽ không bao giờ quên những gì Virgil đã nói với cả đội: “Bây giờ chúng ta phải giữ bình tĩnh. Đừng nghĩ rằng ‘Chúng ta thắng 7-0, chúng ta lại là đội mạnh nhất’. Không, trước đây chúng ta bình thường thôi và hãy giữ tinh thần đó”.

Đến ngày hôm nay, tôi nghĩ chúng tôi đã có đủ mảnh ghép. Hiện tại chúng tôi vẫn giữ bình tĩnh và tinh thần chúng ta bình thường thôi như Virgil nói. Nhưng chúng tôi không ngừng tăng tốc.

aa
 

Cuối cùng, tôi sẽ kể cho Samuel nghe về một trận chiến khác, một trận đấu mà sử sách có lẽ sẽ không ghi. Tôi muốn nhắc tới trận đấu gặp Fulham vào ngày 14/12, một điểm vô cùng quan trọng với chúng tôi vì chúng tôi thiếu 1 người, bị dẫn 1-0 và vẫn cho tất cả thấy khả năng của mình. Rõ ràng khi chúng tôi thắng 4-0 thì mọi người đã thấy năng lực của đội. Nhưng với những trận đấu như trước Fulham hay Brighton khi bị dẫn 1-0 và 2-1 thì chúng chính là những định nghĩa cho Liverpool. Đó là những gì chúng tôi đang xây dựng trong ngôi nhà này. Chúng tôi tự đánh giá mình bằng những giờ phút đen tối nhất bởi đó là những thời điểm cá tính được bộc lộ.

Một ngày nào đó Samuel sẽ biết toàn bộ câu chuyện. Một ngày nào đó, thằng bé sẽ hiểu những điều tuyệt vời được dựng xây như thế nào. Và một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho thằng bé nghe về một căn nhà được xây dựng ở Lome.

Lược dịch từ The Players’ Tribune

 

Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan:

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Chris Wood: "Cảm giác ghi bàn vào lưới là điều không gì sánh được"

Chris Wood đã khởi đầu mùa giải 2024-25 với phong độ ghi bàn tốt nhất trong sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp. Anh đạt được số bàn thắng hai chữ số trước dịp Giáng sinh khi Nottingham Forest bất ngờ chen chân vào top 4 của Premier League. Trong dịp chia sẻ với FourFourTwo, Chris Wood đã tiết lộ về cách New Zealand đã giúp anh trở nên cứng cáp hơn và lý do anh rời Newcastle.

Nemanja Vidic: Chiến binh không bao giờ bỏ cuộc!

Nếu cần một từ để mô tả về Nemanja Vidic thì đó là sự quyết liệt. Anh không ngại lao mình vào những cuộc tranh chấp như một chiến binh, kể cả có phải vỡ mũi đi chăng nữa.

X
top-arrow