Chris Wood đã khởi đầu mùa giải 2024-25 với phong độ ghi bàn tốt nhất trong sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp. Anh đạt được số bàn thắng hai chữ số trước dịp Giáng sinh khi Nottingham Forest bất ngờ chen chân vào top 4 của Premier League. Trong dịp chia sẻ với FourFourTwo, Chris Wood đã tiết lộ về cách New Zealand đã giúp anh trở nên cứng cáp hơn và lý do anh rời Newcastle.
![]() |
Chris Wood không phải là người bản địa của Vương quốc Anh. Anh lớn lên ở Auckland, New Zealand trước khi gia nhập West Bromwich Albion ở thời niên thiếu. Nhưng trái ngược với xuất thân, phong cách chơi bóng của Chris Wood lại đấm chất của một trung phong cắm truyền thống, một tiền đạo đậm chất bóng đá Anh. Phong độ ấn tượng ở mùa này của Wood với 10 bàn thắng sau 15 trận đầu tiên tại Premier League được ca ngợi như một sự trở lại của kiểu tiền đạo cổ điển. Trong thời đại mà nhiều trung phong truyền thống bị thay thế bởi các "số 9 ảo", trong thời đại mà các CLB ngày càng ưa chuộng những cầu thủ trẻ hơn, Chris Wood lại đạt phong độ đỉnh cao ở tuổi 32. Những bàn thắng của anh đã giúp đội bóng của Nuno Espirito Santo biến từ một đội bóng phải vật lộn ở vị trí xuống hạng thành đội bóng bay cao trên top đầu của bảng xếp hạng (Nottingham Forest đã vươn lên vị trí thứ tư vào giữa tháng 12 và hiện đang giữ vị trí 3 trên BXH sau vòng 24).
Chân sút ghi nhiều bàn thắng nhất trong lịch sử đội tuyển bóng đá nam New Zealand cũng chỉ còn cách tấm vé dự World Cup 2026 hai trận thắng nữa. Nếu mọi thứ thuận lợi, New Zealand sẽ trở lại sân chơi hấp dẫn nhất hành tình sau 16 năm chờ đợi. All Whites sẽ tiếp đón Fiji vào ngày 21 tháng 3 trong trận bán kết vòng loại khu vực châu Đại Dương. Vượt qua được Fiji, Chris Wood và các đồng đội sẽ đối đầu với New Caledonia hoặc Tahiti ở trận chung kết ba ngày sau đó.
Nhưng trước mắt, Chris Wood sẽ ngồi lại và trò chuyện với FourFourTwo tại phòng phân tích ở trung tâm huấn luyện Wilford Lane của Nottingham Forest. Căn phòng này thường được HLV Nuno và các trợ lý sử dụng để lên kế hoạch chiến thuật cho các trận đấu Premier League. Nhưng lần này, chính tiền đạo ngôi sao của họ sẽ thực hiện phần phân tích về hành trình đưa anh lên đỉnh cao của bóng đá Anh ở tuổi 32.
• Điều gì đã giúp anh có phong độ ghi bàn ấn tượng mùa này?
Rất khó để chỉ ra một yếu tố duy nhất. Chủ yếu là nhờ việc tôi được thi đấu thường xuyên mỗi tuần, cùng với niềm tin mà HLV Nuno Santo dành cho tôi. Thật tuyệt khi được chơi bóng dưới sự dẫn dắt của một HLV như Nuno. Được thi đấu dưới trướng một HLV tin tưởng bạn sẽ mang lại sự tự tin lớn hơn. Chúng tôi thi đấu rất chắc chắn trong 10 trận đầu mùa này và hơn hết là đã chơi cực tốt với tư cách là một đội. Tôi rất vui khi bản thân cũng có phong độ tốt, nhưng vẫn còn rất nhiều điều tôi muốn đạt được ở thời gian tới.
![]() |
• Liệu Nottingham Forest có tin rằng mùa này sẽ cạnh tranh tốt hơn ngay từ đầu không?
Tôi nghĩ là có. Trên lý thuyết, đội hình của Nottingham Forest rất chất lượng ở cả mùa này lẫn mùa trước. Chúng tôi chỉ là chưa thể phát huy hết khả năng của mình khi phải chiến đấu để trụ hạng. Ở nhóm cuối bảng luôn rất có cảm giác rất khó khăn vì phải vật lộn qua từng trận để kiếm điểm trụ hạng. Còn mùa này, chúng tôi có khởi đầu tốt và điều đó giúp toàn đội có được sự tự tin.
Chị gái của anh - Chelsey, từng chơi cho đội tuyển nữ New Zealand tại các kỳ U20 World Cup vào năm 2008 và 2010. Có vẻ như tài năng bóng đá đã chảy trong huyết quản gia đình cậu từ lâu rồi nhỉ. Cậu đã bắt đầu như thế nào với môn bóng đá?
Tôi nghĩ là từ khi 4 tuổi – đó là lần đầu tiên tôi chơi bóng. Tôi bắt đầu chơi bóng đá vì bố tôi cũng chơi môn này. Tôi rất thích xem ông ấy thi đấu, nên tôi cứ thế theo đuổi và chưa bao giờ có phút giây nào mông lung về quyết định của mình. Chị gái tôi lúc đó nhìn tôi chơi bóng nên cũng bị kéo đi theo trong các buổi tập và trận đấu. Rồi một ngày, chị ấy nói: "Nếu con đã phải ở đây thì tốt nhất là mình cũng vào chơi bóng và tập luôn cho rồi!". Chị gái tôi cũng có một sự nghiệp rất ổn. Gia đình chúng tôi luôn yêu bóng đá và đến giờ vẫn duy trì sự cạnh tranh trong mọi thứ!
![]() |
Chris Wood và chị gái Chelsey Wood
|
• Bóng đá có khó cạnh tranh với rugby và cricket ở New Zealand không?
Bóng đá rất phổ biến với trẻ em cho đến khoảng 13-14 tuổi. Sau quãng thời gian đó, bóng đá sẽ dần bị rugby chiếm mất ưu thế. Cricket thì được yêu thích xuyên suốt rồi nên khó mà cạnh tranh lắm.
Nhưng vấn đề là làm thế nào để giữ chân cầu thủ tiếp tục chơi bóng khi rugby trở thành môn thể thao hàng đầu và cũng là môn mà New Zealand thành công nhất. All Blacks (biệt danh của đội tuyển rugby New Zealand) đã có được rất nhiều lần vô địch thế giới. Họ luôn nằm trong top 3 thế giới ở môn này.
Ở New Zealand, nhiều người lớn lên với ước mơ trở thành một thành viên trong All Blacks. Nó cũng giống như cách người Anh lớn lên với giấc mơ khoác áo đội tuyển Anh vậy. Nhưng với tôi, bóng đá luôn là lựa chọn duy nhất.
• Trước khi chuyển đến Anh gia nhập West Bromwich Albion, cậu đã chơi bóng đá nam từ năm 14 tuổi, đúng không?
Đúng vậy. Tôi là một chàng trai cao lớn. Hồi đó, tôi đã cao khoảng 1m83 rồi nên tôi có thể tự lo cho bản thân. Không có vấn đề gì về mặt thể chất cả; việc tập luyện và thi đấu với những cầu thủ đã trưởng thành về mặt thể chất giúp tôi phát triển và hoàn thiện nhanh hơn.
Tôi sang Anh năm 16 tuổi. Roger Wilkinson - một HLV ở New Zealand (có mối quen biết Dan Ashworth ở West Brom) đã thu xếp cho tôi một đợt thử việc. Tôi đến đây thử việc trong vài tuần và đã thể hiện khá tốt để rồi nhận được một lời đề nghị học bổng 2 năm. Giấc mơ của tôi luôn là trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Đó là mong ước xuyên suốt thời gian còn bé của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó thực sự có thể thành hiện thực cho đến khi tôi đặt chân đến Anh và nhận ra: "Mình có cơ hội đây rồi!". Nhưng ngay cả thời điểm đó, tôi cũng chưa thực sự tin rằng nó sẽ là sự nghiệp lâu dài của mình cho đến khi tôi bước sang tuổi 21 và 22 gì đó.
![]() |
Chris Wood thời điểm khoác áo West Brom
|
• Cậu đã thích nghi với bóng đá Anh như thế nào?
Việc tập luyện hàng ngày là một điều hoàn toàn khác so với khi tôi tập luyện ở quê nhà. Môi trường bóng đá ở Anh rất khắc nghiệt, đặc biệt là ở cấp độ học viện trẻ (Youth Training – YT). Rất nhiều người không thể theo kịp hoặc bị đào thải rất nhanh. Học cách thích nghi với điều đó là một thách thức lớn với một người đến từ New Zealand như tôi. Còn về cuộc sống ngoài sân cỏ thì khá dễ dàng, vì bố mẹ tôi chuyển đến Anh cùng tôi. Điều đó giúp ích rất nhiều trong việc thích nghi với môi trường mới.
• Ở West Brom, cậu bị cho mượn khá nhiều: đến Barnsley, Brighton, Birmingham, Bristol City, Millwall và Leicester. Ở Birmingham, cậu thậm chí còn được chơi ở Europa League dù đội bóng đang thi đấu ở Championship... Trải nghiệm đó là như thế nào?
Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Tôi thực sự thích điều đó. Thật kỳ lạ khi một đội Championship lại được chơi ở châu Âu. Có những thời điểm chúng tôi phải thi đấu vào thứ Bảy – thứ Năm – Chủ Nhật. Lịch kiểu vậy trông thật khác biệt so với một đội hạng Nhất. Chúng tôi có rất nhiều trận đấu trong mùa giải năm đó, nhưng thật tuyệt khi được là một phần của nó.
Một số lần tôi thi đấu dưới dạng cho mượn cũng tốt, một số thì không, nhưng nhìn chung trải nghiệm ở đội bóng mới đều dạy tôi điều gì đó. Dù ít, dù nhiều nó cũng giúp tôi phát triển hoặc hoàn thiện lối chơi của mình. Chúng đã góp phần tạo nên Chris Wood như ngày hôm nay.
• Cậu có cảm thấy mình thực sự trưởng thành tại Leeds, khi gia nhập ở tuổi 23 và ghi 30 bàn trong một mùa giải?
Tính đến thời điểm đó, Leeds là nơi mà tôi ghi được nhiều bàn thắng nhất trong sự nghiệp của mình. Tôi đã có những giai đoạn chơi tốt ở Leicester, nhưng sau đó phong độ lại trồi sụt. Khi ấy tôi mới 21 hoặc 22 tuổi thì phải. Đến 24 tuổi, tôi có một mùa giải tuyệt vời tại Leeds, và đó là bước đệm lớn cho sự nghiệp của tôi về sau này.
![]() |
• Trải nghiệm của anh tại Burnley như thế nào? Họ đã cho anh cơ hội chơi bóng thường xuyên tại Premier League, và anh đã đền đáp bằng việc ghi bàn ở mức hai con số trong bốn mùa liên tiếp?
Đó là điều mà mọi cầu thủ đều mong muốn: trở thành một cầu thủ chơi bóng tại Premier League. Sau đó, điều quan trọng là làm thế nào để duy trì sự ổn định tại giải đấu này trong suốt sự nghiệp.
Tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời ở Burnley. Đội bóng chơi rất tốt, chúng tôi được trở lại đấu trường châu Âu, kết thúc mùa giải trong top 10 rồi sau đó lại phải chiến đấu với cuộc đua trụ hạng. Nhìn lại mọi thứ, đó quả là một chặng đường đầy cảm xúc. Chúng tôi có một đội hình tuyệt vời và đó là bốn năm rưỡi rất đáng nhớ.
Tôi luôn muốn duy trì sự ổn định của bản thân qua từng mùa. Việc ghi bàn ở mức hai con số là rất tốt, nhưng sau đó bạn muốn tiến xa hơn và chạm đến con số 15-16 bàn. Và nếu mọi thứ thuận lợi hơn và may mắn hơn, con số 20 bàn sẽ là rất đỉnh. Đó luôn là mục tiêu lớn nhất của một tiền đạo.
![]() |
• Newcastle đã kích hoạt điều khoản giải phóng trị giá 25 triệu bảng để chiêu mộ cậu vào tháng 1/2022. Và kể từ thời điểm đó, Newcastle đã leo một mạch từ nhóm xuống hạng lên top 4 trong năm mà cậu thi đấu ở đó. Trải nghiệm của cậu tại Newcastle thế nào?
Tôi nghĩ thương vụ đó đã mang lại hiệu quả. Newcastle cần một tiền đạo vì Callum Wilson dính chấn thương. Khi cơ hội đến tôi muốn nắm lấy nó, và quan trọng là bản thân tôi cũng muốn có thêm sự thử thách để bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Tôi rất hào hứng thử sức, đặc biệt là với dự án của Newcastle vào lúc đó. Tôi muốn trở thành một phần của đội bóng, được chơi dưới sự dẫn dắt của Eddie Howe và tham gia vào một CLB bề dày lịch sử lớn tại Anh.
Trên sân, mọi thứ diễn ra khá tốt. Việc trụ hạng là một điều cực kỳ quan trọng với Newcastle trước thời điểm thăng hoa. Khi tôi đến, đội chỉ có 11 điểm và khi mùa giải kết thúc, chúng tôi đạt đến 49 điểm – con số đó thật tuyệt vời. Tôi rất thích khoảng thời gian ở đó. Dĩ nhiên, tôi cũng thất vọng vì không ghi được nhiều bàn thắng hơn. Nhưng biết sao được, bóng đá là thế mà, có lúc này lúc kia. Tôi nghĩ mình đã đóng góp nhiều thứ hơn cả những bàn thắng, nhưng với tiền đạo thì việc ghi bàn nhiều vẫn tốt hơn.
• Eddie Howe là người như thế nào?
Ông ấy giúp tôi có thêm sự tự tin. Ông ấy là một HLV tuyệt vời để làm việc cùng, và tôi nghĩ rất nhiều cầu thủ cũng sẽ nói như vậy sau khi thi đấu dưới quyền ông ấy. Ông ấy rất thông minh, có tư duy bóng đá xuất sắc. Được chơi dưới sự chỉ đạo của ông ấy là một niềm vui với bản thân tôi.
![]() |
• Việc chuyển đến Nottingham Forest theo dạng cho mượn kèm điều khoản mua đứt khiến nhiều người bất ngờ. Vì sao cậu lại quyết định ra đi?
Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Nottingham Forest cần một tiền đạo, trong khi tôi không còn được ra sân thường xuyên ở Newcastle. Alexander Isak là một cầu thủ xuất sắc, cậu ấy ngày càng thể hiện được đẳng cấp của mình. Khi Isak đến, tôi có thể thấy ngay những phẩm chất của một tiền đạo hàng đầu.
Tôi đã nói chuyện với Eddie và ông ấy nói: “Ở thời điểm hiện tại, có vẻ như cậu sẽ là lựa chọn thứ ba ở trên hàng công.” Tôi rất biết ơn vì sự thẳng thắn của ông ấy nên tôi đã trả lời ông ấy rằng: “Tôi nhận được lời đề nghị này, liệu tôi có thể ra đi không?” và Eddie đáp: “Nếu đó là điều cậu muốn, chúng ta có thể giải quyết.” Tôi thực sự trân trọng sự thẳng thắn và dám đối diện trực tiếp với vấn đề của Eddie Howe.
Đến Nottingham Forest, tôi có thể thi đấu nhiều hơn so với việc phải cạnh tranh vị trí ở Newcastle. Việc rời đi không dễ dàng chút nào bởi tôi thực sự thích khoảng thời gian ở Newcastle. Tôi quý mến đồng đội và những người bạn tôi đã có tại đó. Tôi muốn gắn bó với CLB trong nhiều năm vì tôi thấy tiềm năng tuyệt vời của dự án mà Newcastle đang xây dựng, nhất là khi chúng tôi đang đứng thứ 4 trên bảng xếp hạng vào lúc đó. Nhưng cuối cùng, tôi muốn được ra sân. Và tôi cũng ở tuổi 31 rồi nên phải biết ưu tiên cái gì trước.
• Kinh nghiệm trong những cuộc chiến trụ hạng của cậu có giúp ích nhiều cho Nottingham Forest không?
Tôi đã từng tham gia nhiều cuộc đua trụ hạng, vì vậy tôi mang theo kinh nghiệm đó đến các đội bóng khác nhau vào những thời điểm khác nhau, từ Burnley, Newcastle, rồi đến Forest. Tôi không có khởi đầu như mong đợi khi dính chấn thương sau 7 trận, nhưng may mắn là sau khoảng thời gian đó mọi thứ đã ổn hơn.
![]() |
• Cảm giác của cậu thế nào khi lập hat-trick trong lần đầu tiên trở lại St James’ Park?
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ. Tôi đã muốn làm được nhiều điều hơn tại Newcastle, nhưng mọi chuyện không như ý, nên ghi một hat-trick ở đó mang đến cảm giác khá lẫn lộn. Tôi rất tôn trọng CLB và các đồng đội cũ của mình, nhưng đồng thời, đó cũng là một khoảnh khắc tuyệt vời cho đội bóng hiện tại của tôi và cho cá nhân tôi nữa.
• Đồng đội cũ của cậu tại Newcastle - Elliot Anderson, đã gia nhập Forest vào mùa hè. Hẳn cậu không bất ngờ khi anh chàng này nhanh chóng tạo ra sự ảnh hưởng chứ?
Chắc chắn rồi! Ngay từ đầu tôi đã biết cậu ấy sẽ là một cầu thủ tuyệt vời cho Forest. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy cậu ấy rời Newcastle, vì tôi biết cậu ấy được đánh giá cao như thế nào ở đó. Anderson không chỉ được đánh giá cao bởi người hâm mộ mà còn từ những người làm việc bên trong CLB. Nhưng đôi khi, các thương vụ chuyển nhượng phải được thực hiện vào những thời điểm nhất định trong kỳ chuyển nhượng, và chúng tôi thật sự may mắn khi có được cậu ấy. Cậu ấy đã thể hiện được phẩm chất của mình khi đến với Nottingham Forest. Các CĐV ở đây đã yêu mến cậu ấy ngay lập tức, và chắc chắn Anderson còn có thể làm được nhiều hơn nữa trong thời gian thi đấu với cả đội.
• 41 bàn thắng cho ĐTQG, cậu cảm thấy tự hào thế nào khi trở thành chân sút ghi nhiều bàn nhất mọi thời đại của đội tuyển New Zealand?
Rất rất tự hào luôn. Tôi đã khoác áo đội tuyển 80 lần và trân trọng từng khoảnh khắc khi được khoác lên mình chiếc áo của ĐTQG. Tôi luôn thích trở về thi đấu cho đội tuyển. Tôi đã sống ở Anh được 16 năm – quãng thời gian còn lâu hơn thời gian tôi ở New Zealand. Nhưng quả thực, New Zealand mới mãi mãi là quê hương của tôi.
![]() |
• Cảm giác khi được dự World Cup 2010 cùng đội tuyển ở tuổi 18 thế nào?
Thật tuyệt vời. Khi đó tôi nghĩ mình sẽ được chơi ở World Cup cứ mỗi 4 năm một lần! Được ra sân trên sàn đấu lớn nhất thế giới. Không có gì tuyệt hơn cảm giác đó cả. Tôi đã có vài lần được vào sân, và đó là trải nghiệm không thể tin được. Việc quay trở lại World Cup rất khó khăn, nhưng hy vọng chúng tôi có thể giành vé dự giải đấu năm 2026.
• Ai là đối thủ khó nhằn nhất mà anh từng đối đầu? Và đâu là bàn thắng đẹp nhất của anh?
Hiện tại, Virgil van Dijk là người khó nhằn nhất mà tôi từng đối đầu. Anh ấy trung vệ xuất sắc nhất thế giới.
Còn về bàn thắng yêu thích? Tôi yêu tất cả các bàn thắng của mình dù là từ khoảng cách 6 mét hay 30 mét, tôi đều trân trọng mọi bàn thắng mà mình có được. Mà thật ra, tôi cũng không ghi được nhiều bàn từ khoảng cách 30 mét đâu! (cười)
Chị gái tôi từng là một tiền vệ, chị ấy có kỹ thuật tốt hơn tôi rất nhiều khi còn nhỏ. Có cảm giác chị ấy xử lý bóng tốt hơn hẳn so với tôi, nhưng tôi luôn là người giữ vai trò tiền đạo trên sân. Tôi đá vị trí đó chỉ đơn giản tôi yêu thích việc ghi bàn. Cảm giác khi bóng đi vào lưới… không gì có thể sánh được!
Theo Miles Starforth (FourFourTwo)