Cùng gặp gỡ hai tân HLV của chúng ta. Đầu tiên, chúng ta có HLV A. Đội bóng của ông đã hòa Ipswich Town và để thua trước Arsenal, Nottingham Forest, Bournemouth, Wolves và Newcastle, nghĩa là chỉ giành được 1 điểm sau 6 trận. Trong chuỗi trận này, đội bóng của ông đã để thủng lưới 13 bàn và chỉ ghi được 3 bàn.
Tiếp theo, chúng ta có HLV B. Đội bóng của ông không chỉ đánh bại các đội bóng đang chật vật trong cuộc đua trụ hạng, mà còn tỏ ra ngang ngửa trước các ông lớn. Họ thắng Everton 4-0, sau đó tới sân Etihad và đánh bại Manchester City 2-1. Thậm chí nếu một trong các cầu thủ của ông không sút vọt xà trong thời gian bù giờ, ông có thể đã giành chiến thắng trước đội đầu bảng Liverpool ngay tại Anfield.
Về cơ bản, chúng ta có một HLV sắp mất việc và một HLV khác có vẻ như đã sẵn sàng để chinh phục Premier League. Chỉ có điều, họ đều là cùng một người. Tất cả đều là thành tích của Ruben Amorim kể từ khi ông tiếp quản vị trí HLV Manchester United từ Erik ten Hag vào cuối tháng 11: Đánh bại các ông lớn, nhưng lại sảy chân trước các đội bóng nhỏ.
Trước trận đấu giữa Man United và Arsenal tại vòng 3 FA Cup, hãy cùng tìm hiểu chuỗi 9 trận đầu tiên đầy khó lường của Amorim bằng cách nhìn vào 3 khía cạnh: Nhân sự, lối chơi và màn thể hiện.
Lựa chọn cầu thủ của Man United
Đòn bẩy dễ nhất mà một HLV mới có thể tác động chính là thời gian thi đấu của các cầu thủ.
Nhìn chung, với một HLV, chẳng có nhiệm vụ nào quan trọng hơn việc chọn ra những cầu thủ sẽ ra sân. Đây gần như là điều duy nhất họ có thể kiểm soát trực tiếp. Họ có thể cố gắng truyền đạt chiến thuật, xây dựng sự tự tin và cải thiện từng cá nhân, nhưng những nỗ lực đó chỉ là một phần trong nhiều yếu tố kết hợp lại để tạo nên kết quả. Hơn nữa, những tác động này sẽ cần thời gian để phát huy hiệu quả; nên nhớ rằng Amorim mới chỉ dẫn dắt Man United trong hơn 1 tháng.
Với việc lựa chọn đội hình xuất phát và thay người trong trận đấu, HLV sẽ quyết định ai được thi đấu, ai thì không và chỉ có vậy. Về cơ bản, nhiệm vụ quan trọng nhất của HLV là đảm bảo những cầu thủ giỏi nhất có mặt trên sân.
Vậy Amorim có nhìn nhận chất lượng đội hình Man United khác với Ten Hag không? Cả hai đều đã dẫn dắt 9 trận đấu tại Premier League mùa này, và đây là những khác biệt lớn nhất trong các quyết định về nhân sự của họ:
Tăng thời gian thi đấu: Leny Yoro hầu như chỉ được sử dụng do chấn thương của các cầu thủ khác. Anh không được lựa chọn khi Ten Hag còn làm HLV, nhưng đã trở lại cách đây ít tuần. Amad Diallo giờ là thành viên quan trọng trong đội hình chính, sau khi chỉ thi đấu ít hơn 50% số phút dưới thời Ten Hag.
Dù Harry Maguire đã vắng mặt một khoảng thời gian giữa mùa giải, anh cũng thi đấu nhiều hơn dưới thời Amorim so với Ten Hag. Cuối cùng, Manuel Ugarte chỉ đá chính 1 trận khi Ten Hag còn làm HLV, nhưng giờ đã đá chính 6 trong 7 trận gần nhất.
Giảm thời gian thi đấu: Dễ hiểu khi Casemiro trở thành cầu thủ dự bị, vì đã đến lúc anh cần nghỉ ngơi. Tương tự với Christian Eriksen. Dù cả hai từng chơi rất xuất sắc, họ không còn đủ sức để đương đầu với tốc độ và thể lực ở Premier League nữa.
Tuy nhiên, trường hợp của Marcus Rashford lại khác. Anh mới 27 tuổi – nghĩa là lẽ ra đang ở đỉnh cao phong độ – nhưng giờ thậm chí không được điền tên vào danh sách thi đấu dưới thời Amorim. Rashford là tiền đạo được sử dụng nhiều nhất dưới thời Ten Hag. Với phong độ thiếu ổn định trong suốt sự nghiệp nhưng lại nắm vai trò biểu tượng tại CLB, không quá bất ngờ khi điều này xảy ra với Rashford.
Các HLV mới thường làm điều này để khẳng định quyền lực của mình. Jürgen Klopp từng làm thế. Pep Guardiola từng làm thế. Mikel Arteta cũng vậy. Họ đến, chọn một cầu thủ nổi bật không phù hợp với kế hoạch của mình và nói rằng đã đến lúc anh ta phải rời đi. Rashford còn hợp đồng đến năm 2028, nên không rõ Amorim sẽ xử lý vấn đề này thế nào trong 3 năm tới – nhưng đó là câu chuyện của tương lai.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là việc Alejandro Garnacho cũng không còn được thi đấu thường xuyên. Anh là tài năng trẻ duy nhất của Man United có khả năng chơi cho những đội top 4, và ai cũng nghĩ rằng bất kỳ HLV nào tiếp quản Ten Hag đều sẽ biến Garnacho thành một nhân tố quan trọng trong đội hình. Tuy vậy, anh chưa đá chính trận nào kể từ khi bị loại khỏi danh sách thi đấu trong trận gặp Manchester City.
Một phong cách chơi mới cho Man United
Trước khi đến Anh, Ruben Amorim được biết đến như một người kiên định với sơ đồ 3 trung vệ, và ông không làm ai thất vọng về điều này. Theo thống kê của FBref, Man United đã chơi với sơ đồ 4-2-3-1 trong tất cả các trận đấu mùa này trước khi Amorim tiếp quản. Kể từ đó, họ đã chuyển sang 3-4-3 trong mọi trận đấu.
Tuy nhiên, đây chỉ là những con số. Hầu hết các đội bóng đều thay đổi đội hình trong suốt trận đấu – tấn công theo một cách, phòng thủ theo cách khác. Không có mối liên hệ thực sự nào giữa sơ đồ chiến thuật để mô tả đội hình và cách mà đội bóng thực sự thi đấu.
Vậy Man United của Amorim thực sự chơi như thế nào? Cho đến thời điểm này: Chậm. Rất chậm.
Một thập kỷ trôi qua kể từ khi Sir Alex Ferguson nghỉ hưu đã chứng kiến một chuỗi những thử nghiệm chiến thuật tại CLB. Phần lớn các giai đoạn tốt nhất của đội bóng đến khi họ chấp nhận lối chơi có phần hỗn loạn và chuyển trạng thái nhanh. Việc cạnh tranh ở đẳng cấp cao nhất đòi hỏi phải kiểm soát trận đấu nhiều hơn, nên sẽ có ai đó cố gắng triển khai một hệ thống kiểm soát bóng mới, trước khi nó thất bại. Sau đó, họ – hoặc người thay thế họ – sẽ quay lại với lối chơi phản công. Điều này có thể hiệu quả trong một mùa giải nhưng không kéo dài suốt cả năm, và chu kỳ này sẽ lặp đi lặp lại.
Chúng ta sẽ xem liệu chu trình này có tiếp tục hay không, nhưng đội bóng của Amorim rõ ràng đang cố gắng cầm bóng một cách chậm rãi hơn. Trong 9 trận đấu của họ, tốc độ luân chuyển bóng lên phía trước chỉ đạt 0,88 mét/giây. Nếu tính cả mùa giải, đây sẽ là tốc độ chậm nhất giải đấu. Tốc độ trung bình của Premier League là 1,23 – họ đạt trung bình 1,14 dưới thời Ten Hag. Trên thực tế, đây sẽ là tốc độ chậm nhất trong số tất cả các đội ở 5 giải đấu hàng đầu châu Âu.
Có lẽ Amorim thực sự muốn Man United chơi chậm lại. Mùa trước, Sporting CP là đội chơi chậm thứ hai ở Bồ Đào Nha – nhưng họ vẫn nhanh hơn Man United hiện tại rất nhiều (1,30 m/giây). Manchester City gần như là đội duy nhất từng thành công ở đẳng cấp cao khi luân chuyển bóng chậm hơn 1 mét/giây, nhưng họ là một cỗ máy phức tạp mà chỉ Pep Guardiola mới có thể tạo ra.
Man United đang cố gắng chơi chậm – nhưng thật khó để tưởng tượng rằng họ muốn chậm đến mức này. Đường chuyền phổ biến nhất trong các pha triển khai của Amorim ở 9 trận đầu tiên là chuyền về… cho thủ môn. 2 trong 3 trung vệ sau đó dạt ra hai biên để thủ môn chuyền bóng ra cánh cho 1 trong 2 người. Sau đó, một tiền đạo đối phương gây áp lực, trung vệ không có lựa chọn nào vì bị dồn ép từ phía đối thủ và đường biên đã ở ngay bên cạnh, nên buộc phải phất bóng dài.
Lý do chính khiến lối chơi của United được ghi nhận là chậm không phải vì họ muốn như vậy – mà bởi họ đang gặp khó khăn trong việc đưa bóng lên phía trước một cách nhanh chóng và duy trì khả năng kiểm soát bóng.
Khi họ đưa bóng lên phía trên, họ pressing mạnh mẽ và hiệu quả hơn so với thời Ten Hag. Tỷ lệ chuyền bóng thành công của đối thủ giảm từ 83,6% xuống 82,9% và chỉ số PPDA (số đường chuyền cho phép trước khi để mất bóng) giảm từ 12,65 xuống 10,64. Cần lưu ý rằng họ đã phải làm khách trước Man City và Liverpool – 2 đối thủ thường khiến các chỉ số pressing của bạn giảm mạnh.
Cho đến thời điểm hiện tại, vấn đề của họ là không thể đưa bóng lên phía trên. Tỷ lệ kiểm soát bóng tổng thể của họ đã tăng từ 53% dưới thời Ten Hag lên 55% dưới thời Amorim, nhưng tỷ lệ kiểm soát bóng ở 1/3 cuối sân lại giảm từ 55% xuống 50%.
Màn trình diễn của Man United trong hệ thống mới của Amorim
Ở mặt trận tấn công, điều này dẫn đến một đội bóng chuyền bóng rất nhiều nhưng không tung ra nhiều pha dứt điểm. Dưới thời Amorim, họ thực hiện 43 đường chuyền cho mỗi pha dứt điểm – tỷ lệ cao hơn bất kỳ đội nào khác trong giải đấu, ngoại trừ hai đội tệ nhất là Leicester City và Southampton.
Dù đã ghi nhiều bàn hơn dưới thời Amorim so với Ten Hag, nhưng đó chỉ là may mắn. Man United đã sa thải Ten Hag khi đội đang gặp chuỗi trận dứt điểm kém hiệu quả, nhưng khả năng tạo cơ hội thực tế của họ đang trở nên tệ hơn dưới thời Amorim. Họ thực hiện ít pha chạm bóng trong vòng cấm, ít đường chuyền xuyên tuyến và ít trả ngược hơn. Dưới thời Ten Hag, họ tạo ra trung bình 1,64 xG (bàn thắng kỳ vọng) mỗi trận, nhưng con số đó đã giảm xuống 1,16 dưới thời Amorim. Nếu tính cả mùa, con số này sẽ xếp thứ 15 tại giải đấu.
Câu chuyện ngược lại ở khung thành bên kia: Dưới thời Amorim, Man United để thủng lưới nhiều hơn, nhưng các yếu tố cơ bản của hàng thủ thực sự đã được cải thiện. Họ phải đối mặt với ít pha dứt điểm hơn, ít lần chạm bóng của đối thủ trong vòng cấm hơn, và quan trọng nhất là số bàn thua kỳ vọng (xGA) cũng giảm. Dưới thời Ten Hag, họ để thủng lưới 1,71 xGA mỗi trận, còn dưới thời Amorim, con số này giảm xuống 1,48, gần ngang mức trung bình của giải đấu.
Khi tổng hợp tất cả và loại bỏ các quả phạt đền, Man United của Amorim có hiệu số xG mỗi trận là -0,24. Trong khi đó, dưới thời Ten Hag, con số này tốt hơn đáng kể, ở mức +0,11.
Vậy Amorim sẽ bị sa thải?
Chưa đâu. Lịch thi đấu của Man United khá khắc nghiệt – với các trận gặp Arsenal, Man City và Liverpool. Nhưng điều đó cũng không quá quan trọng. Khi Man United bổ nhiệm Amorim, họ đã biết rằng việc này sẽ cần thời gian. Đây chính là lý do ông sẵn sàng nhận lời vào thời điểm đó.
Trong mùa hè vừa qua, các CLB lớn khác khá e dè với Amorim vì sự cứng nhắc trong hệ thống của ông. Ông đã nói thẳng với các ông lớn rằng mình sẽ không thỏa hiệp. Đây không phải mẫu HLV như Thomas Tuchel tại Chelsea – người có thể đến giữa mùa sẽ đánh giá tài năng sẵn có, sau đó xây dựng một hệ thống tối ưu hóa đội hình hiện tại ngay lập tức.
Amorim sẽ áp dụng hệ thống của riêng mình, loại bỏ các cầu thủ nổi tiếng không phù hợp và buộc những cầu thủ không phù hợp chơi theo cách của ông, vì ông tin rằng lợi ích dài hạn sẽ vượt trội hơn những khó khăn ngắn hạn. Nếu ông đúng – và điều này vẫn còn là một câu hỏi lớn – thì đây có thể là kiểu tái thiết mà CLB cần để thoát khỏi chu kỳ 10 năm tầm thường.
Amorim có một sơ đồ và phong cách chơi bóng cụ thể, nhưng vì Man United đã bổ nhiệm ông vào giữa mùa giải, đội bóng hiện tại gần như không có cầu thủ nào được chiêu mộ để phù hợp với hệ thống của ông. Amorim đã khiến đội bóng chơi kém hơn, bởi vì đó là lý do Man United mời ông về (họ muốn xây dựng một nền tảng dài hạn), dù chưa chắc họ đã hoàn toàn ý thức được hệ quả của quyết định này.
Theo ESPN
Huấn luyện viên Ruben Amorim của MU đã xác nhận thủ môn dự bị Altay Bayindir sẽ bắt chính trong trận đấu vòng 3 FA Cup với Arsenal.
Ruben Amorim đã thách thức Kobbie Mainoo chứng minh anh xứng đáng nhận mức lương 200.000 bảng/tuần trong bối cảnh tương lai không chắc chắn ở MU.