(Diemsovi.com) – Hai mươi bảy năm về trước, một tiếng gõ cửa ở căn hộ của gia đình tôi vang lên. Mẹ tôi, Fiorella, là người ta mở cửa. Những người ở bên kia cánh cửa đã có ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp chơi bóng của tôi.
Nếu bạn là một cậu bé tại Rome, bạn chỉ có hai sự lựa chọn: Đỏ hoặc xanh. AS Roma hoặc Lazio. Nhưng đối với gia đình tôi, chỉ có một sự lựa chọn duy nhất.
Francesco Totti: Viết cho Rome |
Tôi không có may mắn được biết đến ông nội tôi, vì ông đã mất từ khi tôi vẫn chỉ còn là một cậu bé. Nhưng ông đã để lại cho tôi một món quà tuyệt vời. May mắn là ông nội, Gianluca, là một cổ động viên cuồng nhiệt của AS Roma. Ông đã truyền tình yêu đó cho cha tôi để sau đó nó lại được truyền lại cho anh tôi và tôi. Tình cảm của chúng tôi dành cho Roma cứ thế mà tiếp diễn như một lẽ thường tình. Roma còn hơn cả một đội bóng. Đó là một phần của gia đình tôi, dòng máu và tâm hồn của chúng tôi.
Chúng tôi đã không có dịp được xem nhiều trận đấu trên truyền hình vì cho dù nếu những trận đấu diễn ra ở Rome, họ cũng không chiếu trên tivi trong những năm 80. Nhưng khi tôi lên bảy, cha tôi đã kiếm được những chiếc vé và cuối cùng thì tôi cũng được tận mắt chứng kiến I Lupi (Những Chú Sói) ngay tại Stadio Olympico.
Tôi có thể nhắm mắt và nhớ lại hết những cảm xúc khi ấy. Những sắc màu, những tiếng hát vang, những chiếc bom khói phát nổ. Tôi khi đó chỉ là một cậu bé hiếu động giữa rừng cổ động viên Roma khác, những người khiến cho cảm xúc của tôi thực sự trào dâng. Tôi không biết làm cách nào để mô tả trải nghiệm đó.
Bellissimo. (tuyệt diệu - PV)
Đó là từ duy nhất có thể diễn tả khoảnh khắc ấy.
Cậu bé Francesco Totti cùng cha mẹ |
Ở quanh khu San Giovanni, nơi mà chúng tôi sống, tôi không nghĩ rằng sẽ có ai lại nhìn thấy tôi không gắn với một quả bóng nào đó ở tay hoặc chân. Trên những con đường toàn đá cuội, quanh những thánh đường hay trong các con hẻm nhỏ,… tôi đều chơi bóng.
Ngay cả khi tôi còn rất bé, bóng đá cũng là thứ gì đó hơn cả tình yêu. Tôi đã xác định rõ mục tiêu cho riêng mình trong sự nghiệp. Tôi bắt đầu thi đấu cho một số đội trẻ. Tôi cũng bắt đầu sưu tầm những tấm poster, áp phích của Giannini, đội trưởng của AS Roma khi đó, và dán lên tường phòng ngủ của tôi. Ông ấy là một biểu tượng và cũng từng là một cậu bé xuất thân ở Rome, giống như chúng tôi.
Và rồi khi tôi 13 tuổi, tiếng gõ cửa nhà tôi vang lên. Những quý ông đến từ AC Milan đã hỏi tôi rằng liệu tôi có muốn gia nhập đội bóng của họ, một cơ hội không thể chối từ để thi đấu cho một đội bóng lớn tại Italia. Tôi sẽ lựa chọn thế nào?
Thực ra thì, tôi không phải là người đưa ra quyết định, dĩ nhiên là thế rồi.
Mamma của tôi từng là một “bà chủ” trong nhà và đến bây giờ vẫn vậy. Và bà thà chịu mang tiếng rằng quá cưng chiều con cái còn hơn là để tôi ra đi với những khó khăn có thể ập đến bất cứ lúc nào.
“Không, không,” bà nói với những vị giám đốc và đó là tất cả. “Mi dispiace. (Tôi xin lỗi – PV) Không, không.”
Cuộc hội thoại chấm dứt. Bản hợp đồng đầu tiên của tôi đã bị bà chủ chối từ.
Vào cuối tuần, bố tôi thường đưa hai anh em đến sân, nhưng từ thứ Hai đến thứ Sáu, mẹ tôi luôn là người quản lý. Thực sự là từ chối một đội bóng như AC Milan không hề dễ dàng. Bởi lẽ nó có thể mang lại cho gia đình tôi một số tiền khổng lồ. Nhưng mẹ tôi đã dạy cho tôi một bài học vào ngày hôm đó: Rằng gia đình là điều quan trọng nhất trong cuộc sống.
Totti dành cả sự nghiệp cho AS Roma |
Chỉ vài tuần sau đó, Roma đã gửi cho tôi một lời đề nghị sau khi họ đã theo dõi tôi thi đấu một lần. Vậy là tôi sẽ được mặc chiếc áo màu vàng và đỏ. Mamma biết điều đó. Bà đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong sự nghiệp. Và đúng! Có lẽ là bà đã bảo vệ tôi hơi quá, thậm chí là bây giờ vẫn vậy! Nhưng bà cũng đã phải hy sinh rất nhiều để đảm bảo rằng tôi có thể ra sân mỗi ngày. Tôi biết rằng mẹ tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong những năm đầu sự nghiệp của tôi.
Mẹ tôi chính là người đã lái xe đưa tôi đến tập luyện. Bà đã chờ tôi ở ngoài sân tập, có lúc là hai, ba hay thậm chí là bốn tiếng. Bà luôn đợi dù trời lạnh hay mưa, bởi đó không phải là vấn đề. Mẹ tôi đợi chỉ để tôi tiếp tục theo đuổi giấc mơ.
Tôi không biết rằng mình sẽ có màn ra mắt cho Roma tại Stadio Olympico cho đến 90 phút trước trận đấu. Khi đó tôi ngồi trên xe bus chở toàn đội từ sân tập đến sân thi đấu, và khi biết tin đó, sự phấn khích của tôi lan toả mạnh mẽ. Mọi sự thư thái mà tôi có được từ giấc ngủ đêm hôm trước đã biến mất. Các cổ động viên của Roma không giống với bất cứ ai khác. Bạn luôn nhận được sự kỳ vọng cực lớn mỗi khi khoác lên mình chiếc áo này. Bạn sẽ phải chứng tỏ bản thân và không có chỗ cho những sai lầm.
Khi tôi bước vào sân ở trận đấu đầu tiên, tôi cảm thấy tự hào vô bờ bến bởi đã được thi đấu vì gia đình và vì ông nội tôi. 25 năm đã qua, nhưng những áp lực và trách nhiệm vẫn không đổi dời.
Dĩ nhiên đã có những sai lầm mà tôi tạo ra. Có những khoảnh khắc cách đây 12 năm khi tôi nghĩ đến việc rời Roma để đến với Real Madrid. Khi một đội bóng thành công, có lẽ là nhất thế giới, muốn sở hữu bạn, khi đó bạn sẽ nghĩ đến cuộc sống ở đó sẽ như thế nào. Tôi đã có những cuộc nói chuyện với vị chủ tịch của Roma và điều đó đã khiến tôi thay đổi quyết định. Nhưng quan trọng nhất vẫn là những lời khuyên từ gia đình tôi, nhắc nhở tôi đâu mới là ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Gia đình là tất cả.
Totti là biểu tượng sống của AS Roma |
Trong 39 năm qua, Rome đã trở thành ngôi nhà của tôi. Trong sự nghiệp cầu thủ 25 năm của mình, Rome cũng là một gia đình đối với tôi. Cho dù giành được Scudetto hay thi đấu tại Champions League, tôi đều hy vọng có thể giữ vững và nâng cao màu cờ sắc áo của Roma hết sức có thể. Tôi hy vọng rằng mình có thể làm Roma tự hào.
Bạn có thể nói rằng tôi là một người ngại thay đổi. Tôi thậm chí còn sống cùng với gia đình cho đến khi đính hôn với vợ của tôi, Ilary. Vì thế, khi tôi nhìn lại quãng thời gian đã qua, tôi có thể nhận thấy mình đã trải qua những gì. Đó là những điều thường nhật như là hàng giờ tập luyện, rất nhiều cuộc nói chuyện trong phòng thay đồ. Tôi nghĩ rằng điều tôi sẽ nhớ nhất chính là việc ngồi uống café cùng những người đồng đội mỗi ngày. Có lẽ một ngày nào đó, nếu tôi trở lại Roma để trở thành một giám đốc, những khoảnh khắc ấy vẫn còn ở đó.
Mọi người vẫn hỏi tôi rằng tại sao tôi lại dành cả cuộc đời mình ở Rome?
Rome là gia đình tôi, ở đó có những người bạn tôi, những người mà tôi yêu quý. Rome cũng là biển, là những rặng núi, những công trình kiến trúc. Rome cũng còn là nơi ở của những người Roman.
Rome là những sắc vàng và đỏ. Rome, với tôi, là cả thế giới. Đội bóng này, thành phố này, chính là cuộc sống của tôi.
Sempre. (Luôn luôn là như vậy – PV)
Hàn Phi (dịch nguyên văn từ Francesco Totti, viết cho The Players Tribune)
⇒ Báo bóng đá cập nhật nhận định bóng đá chính xác nhất và xem trực tiếp bóng đá. |